XIN HÃY ÔM EM - Trang 189

Cô cúi xuống nhìn mình đang không một mảnh vải, sợ một giây nữa

anh thật sự lôi mình vào phòng tắm.

Cô cắn răng, đành giữ chặt hai mép trái phải của chiếc chăn, cố gắng

bọc kín cơ thể. Khi chắc chắn không hở ra chút nào, cô mới lê dép đi vào
phòng tắm.

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nhìn theo, phát từ mấy tiếng hậm hừ từ

trong mũi.

Có chỗ nào trên người cô mà anh chưa thấy, chưa sờ cơ chứ?

Bây giờ mới nghĩ tới việc phòng anh, thừa thãi!

Anh nhìn cô rõ ràng đã quấn chăn kín người như một con chim cánh

cụt, nhưng vẫn loẹt quẹt dép thê thảm đi qua mình, rồi đóng kín cửa phòng
tắm lại.

Hoắc Trường Uyên đang định quay đi thì cánh cửa phòng tắm lại bị mở

ra lần nữa.

"À..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, lạch bạch đi ra ngoài, ngượng ngập nói:

"Quên lấy quần áo rồi..."

Cô ôm đống quần áo trên sofa nằm tối qua lên, sắp úp mặt vào đống

quần áo tới nơi, chuồn vào trong phòng tắm với tốc độ còn nhanh hơn vừa
nãy.

Bên ngoài cánh cửa phòng tắm được dán giấy cát, tiếng cười thầm của

Hoắc Trường Uyên bật ra.

Hức hức...

Lâm Uyển Bạch gục đầu lên tường gạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.