XIN HÃY ÔM EM - Trang 191

Cuộc đàm phán như vậy khiến cô cảm thấy hèn hạ không còn chỗ đứng,

nhưng nếu đã lựa chọn đi tới bước này thì nên đối mặt với sự thật.

"Phải." Hoắc Trường Uyên vẫn gật đầu như ban nãy.

Ngay lập tức, anh rút từ trong ví ra một chiếc thẻ, ấn hai ngón tay lên

rồi đẩy tới trước mặt cô: "Em cầm tạm chiếc thẻ này, sau này mỗi tháng
tôi sẽ bảo Giang Phóng chuyển vào đó hai mươi vạn, mật khẩu là sáu số
chín."

Lâm Uyển Bạch cầm chiếc thẻ lên, chi phí mổ của bà ngoại không phải

lo lắng nữa rồi.

Giây phút đáng lẽ phải cảm thấy thoải mái và vui vẻ, nhưng cô không

cười nổi. Một chiếc thẻ nhẹ tênh nhưng sao thấy nó nặng trình trịch.

"Còn gì muốn bổ sung không?"

Hoắc Trường Uyên cầm tách café lên, chất lỏng màu đen đặc bên trong

không được cho thêm dù chỉ nửa viên đường, soi rõ từng đường nét trên
khuôn mặt anh. Anh kiên nhẫn đưa lên môi chờ đợi.

Lát sau, Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại: "Nếu không còn gì thì tới lượt tôi

nói."

Cả người Lâm Uyển Bạch lại căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng tạm

ngừng.

"Tôi chỉ yêu cầu đúng một việc, gọi là tới." Hoắc Trường Uyên nhìn cô

chằm chằm, trầm giọng.

Gọi là tới...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.