XIN HÃY ÔM EM - Trang 202

"Xin lỗi."

Anh chỉ nói khẽ một câu như vậy, sau đó bắt đầu nhập tâm vào công

việc ngay, từ đó về sau, nhìn ai anh cũng chỉ thoáng qua.

Chỉ từng gọi anh là Hoắc tổng trên bàn rượu, đây quả thực là lần đầu

tiên Lâm Uyển Bạch quan sát anh trong lúc làm việc.

Ngoài biểu cảm lạnh nhạt đã như bén rễ trên khuôn mặt ra, anh còn có

một sự nghiêm khắc. Chiếc bút trên ngón tay chạm xuống mặt bàn. Anh
không nói quá nhiều lời thừa thãi, không huênh hoang nhưng khiến người
ta phải nể sợ, chẳng trách anh khiến nhiều người nghe theo.

Khi buổi họp kết thúc, Lâm Uyển Bạch cảm thấy đầu óc cũng bất giác

xoắn tít lại.

Cô thu dọn tài liệu, rồi cùng quản lý đi ra thang máy.

Chân trước của cô vừa bước qua cánh cửa xoay của tòa nhà, phía sau đã

có tiếng nhiều người cung kính chào "Hoắc tổng".

Lâm Uyển Bạch và quản lý không hẹn mà gặp đều quay đầu lại, nhìn

thấy Hoắc Trường Uyên và Giang Phóng một trước một sau đi ra, có lẽ là
còn có lịch trình khác.

Giống như vô tình, Hoắc Trường Uyên hờ hững lên tiếng: "Vừa hay

tiện đường, tôi đưa hai người đi một đoạn."

"Vậy thì cảm ơn Hoắc tổng quá!" Quản lý lập tức tiếp lời.

Bên đường có một chiếc Bentley màu đen đang đỗ, Giang Phóng đã

chạy qua, mở cánh cửa phía sau xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.