XIN HÃY ÔM EM - Trang 2037

"..." Lâm Uyển Bạch cúi gằm, vành tai đỏ lựng lên.

Hoắc Dung thấy cô bị mình dồn ép tới mức không biết để tay chân vào

đâu bèn tốt bụng buông tha cho cô, sau đó nhíu mày hỏi: "Trường Uyên,
Đậu Đậu sao rồi?"

"Tối qua đã làm phẫu thuật, rất thuận lợi." Hoắc Trường Uyên nói xong

bèn quay đầu nhìn giường bệnh: "Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy."

Hoắc Dung cũng nhìn theo. Bánh bao nhỏ yên lặng nằm trên giường,

nhợt nhạt đi nhiều, nhất là trên đầu còn quấn mấy lớp băng trắng, dáng vẻ
yếu ớt khiến người ta nhìn xót xa vô cùng.

Nhìn một lúc, Hoắc Dung quay người giơ cao tay lên.

Có vẻ như bà đã dồn toàn bộ sức lực cơ thể, phát một cái thật mạnh lên

lưng Hoắc Trường Uyên. Có điều vì sợ gây tiếng động lớn làm ồn tới bánh
bao nhỏ, bà lại kịp thời đổi thành véo.

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, Hoắc Trường Uyên nhíu mày rất

chặt, thậm chí còn kêu lên một tiếng.

Hoắc Dung có vẻ vẫn chưa hả giận, liên tục véo thêm mấy cái, hơn nữa

còn cố tình véo ở phần dưới nách anh, rất đau đớn.

"Ấy, cô..."

"Cô véo chết cái thằng khốn như cháu luôn cho rồi!" Hoắc Dung bực

dọc trừng mắt nhìn cháu trai, không biết trút tức giận vào đâu: "Chuyện
lớn như vậy mà mày dám giấu cô, để bây giờ cô mới biết! Cô nói cho cháu
biết, Trường Uyên, Đậu Đậu mà có mệnh hệ gì, cô đánh gãy xương cháu,
ném xuống sông cho cá ăn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.