XIN HÃY ÔM EM - Trang 2114

Lâm Uyển Bạch lặng lẽ theo sau. Khi anh vừa bước chân ra khỏi cửa,

cô vẫn không kìm được lòng, gọi một tiếng.

"Hoắc Trường Uyên!"

Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Lâm Uyển Bạch giấu hai tay sau lưng, quấn bện vào nhau, ngước mắt

nhìn anh: "Chuyện của Lâm Dao Dao, tôi biết cả rồi..."

"Cảm ơn anh."

Lúc đó khi được biết chuyện này, anh vẫn chưa nhớ ra cô nên cô không

thể nói tiếng cảm ơn. Bây giờ cô luôn nghĩ mình nên ở trước mặt anh nói
câu này.

"Đừng khách sáo."

"Anh..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.

Vì sao lại phải làm thế?

"Sao hả?" Đuôi mày của Hoắc Trường Uyên khẽ nhướng lên.

Lâm Uyển Bạch định nói nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, lắc đầu:

"Không có gì."

...

Những ngọn đèn trong thành phố đã được thắp sáng, sau khi chiếc xe ô

tô đi ra khỏi khu chung cư, anh không lái thẳng tới bệnh viện ngay mà
xuống cầu, dừng trước cửa một nhà hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.