XIN HÃY ÔM EM - Trang 2251

trời, bảo cô ta làm sao có thể đợi cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên,
đừng quá cưỡng ép chứ!

Tâm trạng đang bực dọc, không ngờ bóng dáng cao lớn ấy lại đập vào

tầm mắt.

Nét mặt u ám của Lục Tịnh Tuyết lập tức tan biến, cô ta hân hoan kêu

lên: "Trường Uyên!"

Hoắc Trường Uyên nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, ngược lại với vẻ kích

động của cô ta, anh khẽ nhíu mày.

"Anh cũng ăn cơm ở đây sao?" Lục Tịnh Tuyết cười tươi, rất vui vẻ:

"Trùng hợp quá, em và bố cũng vừa ăn xong! Hai bố con còn nhắc đến anh
đấy. Anh có muốn em nói với ông một tiếng, chúng ta đi đâu đó uống rượu
vang trò chuyện không?"

"Không cần đâu." Hoắc Trường Uyên nhếch mép.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu thúc giục: "Papa~"

"Biết rồi!" Hoắc Trường Uyên vỗ đầu con trai, dắt tay nó đi vào trong.

Trước khi bước qua cửa, anh chợt dừng lại, rồi quay người.

"Sunny."

Thấy anh gọi tên mình, Lục Tịnh Tuyết mừng ra mặt: "Trường Uyên?"

"Những lời tôi nói lúc trước không phải đùa giỡn, hy vọng lát nữa khi

chúng tôi đi ra cô không còn ở đây nữa." Giọng nói của anh cũng lạnh lùng
như biểu cảm của anh vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.