XIN HÃY ÔM EM - Trang 2396

Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chú, ánh mắt đầy thăm dò, cô biết đứng

trước mặt anh mình hoàn toàn trong suốt, bèn quay mặt về phía cửa sổ, nói
giọng chua xót: "Em chỉ đang nghĩ, mẹ đã qua đời từ sớm, bốn năm trước
bà ngoại cũng đi rồi, trên đời chỉ còn lại một mình em."

"Em còn có anh và con trai." Hoắc Trường Uyên kéo cô vào lòng.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, nhìn anh từ dưới lên trên. Đôi mắt ấy

vẫn như bốn năm trước, bao trọn lấy cô. Cô bất giác rướn môi cười, gật
đầu chắc nịch: "Đúng, em còn anh và Đậu Đậu."

"Hoắc Trường Uyên." Cô khẽ gọi tên anh, bỏ khăn mặt xuống, vòng hai

tay ôm lấy hông anh: "Thật ra đến tận bây giờ em vẫn thấy khó tin, sau bốn
năm chúng ta lại vẫn ở bên nhau..."

Hoắc Trường Uyên đặt tay sau gáy cô, cất giọng trầm trầm: "Uyển

Uyển, cả cuộc sống và cơ thể anh đều cần em."

Đây có lẽ được coi là những lời mật ngọt rồi.

Hai người họ lặng lẽ ôm nhau một lúc. Hoắc Trường Uyên bỗng bế cô

lên đi về phía giường lớn, rõ ràng muốn chứng thực vế sau của câu nói ban
nãy.

Lâm Uyển Bạch bị anh đẩy ngã ra giường, xấu hổ nhắc nhở: "Mấy lần

trước hình như chúng ta đều không dùng biện pháp an toàn đâu..."

Từ sau khi quay lại với nhau, mấy lần trước tuy không dùng biện pháp

an toàn nhưng đều trong kỳ an toàn của cô. Hôm nay là kỳ nguy hiểm, cô
khó tránh khỏi lo lắng, thế nên vội nhắc nhở anh.

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên phản đối: "Vì sao phải dùng biện

pháp an toàn?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.