XIN HÃY ÔM EM - Trang 2462

Tù tội đối với bất kỳ ai cũng sẽ là cơn ác mộng đáng sợ, nhất là ở tuổi

cô ta...

Có điều, cảm khái thì cảm khái, cô vẫn không đồng cảm một chút nào.

Tất cả đều do Lâm Dao Dao tự làm tự chịu, cũng là đáng tội.

Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh bỗng cười khẩy: "Chỉ tới ba năm tù, quá

hời cho cô ta rồi!"

Lâm Uyển Bạch và vị cảnh sát đồng loạt nhìn về phía anh, không hiểu

câu nói của anh.

"Để chúng tôi vào nói với cô ta mấy câu." Hoắc Trường Uyên chỉ nói.

"Được!" Người cảnh sát gật đầu, đẩy cửa ra, vào trong vỗ vai người

đồng nghiệp đang hỏi cung, thì thầm mấy câu bên tai rồi tạm dừng công
việc, sau đó nói: "Hoắc tổng, chúng tôi ra ngoài trông, có chuyện gì cứ gọi
chúng tôi!"

"Vâng, làm phiền các anh!" Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Sau khi cánh cửa khép lại, Lâm Dao Dao cũng ngước mắt lên.

"Anh Trường Uyên..."

Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên, cô ta lập tức mỉm cười, sau đó nhìn thấy

người đứng cạnh anh lại nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Uyển Bạch!"

"Lâm Dao Dao, sao cô có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như

vậy!" Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sợ hãi và ngập tràn căm
hận đó: "Đâm phải người ta không những không xuống kiểm tra thương
tích mà còn thẳng thừng bỏ chạy, lại còn hủy bỏ chứng cứ. Cô không báo
cảnh sát cũng phải gọi cấp cứu chứ! Cô đâm phải một đứa trẻ con đấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.