XIN HÃY ÔM EM - Trang 2490

người có đứa con đứng giữa nhưng tình cảm không nên miễn cưỡng, càng
không nên lấy lý do đó để đến với nhau! Em hiểu ý anh không?"

"Em hiểu. Diệp Tu, cảm ơn anh." Lâm Uyển Bạch gật đầu, cảm kích sự

quan tâm anh ấy dành cho mình, mí mắt rung rinh nhẹ. Ngữ khí và ánh mắt
của cô đều trở nên dịu dàng: "Nhưng em không gượng ép bản thân, đây là
sự thật! Kỳ thực, trong bốn năm sang Canada, em vẫn chưa thể quên được
anh ấy. Nếu không sau khi về nước đã chẳng bị xáo động sau từng lần gặp
mặt... Hơn nữa, trước kia sở dĩ em không vượt qua được bóng ma tâm lý
mất con không chỉ vì quá đau lòng mà còn vì đó là con của em và Hoắc
Trường Uyên!"

Năm xưa khi cô mang con rời đi, trong lòng đã nghĩ, cho dù anh không

cần cô nữa, nhưng chí ít cô vẫn có đứa con, phần nào mang những nét của
anh...

Nói đến cuối cùng, Lâm Uyển Bạch cũng cúi đầu nhìn ngón đeo nhẫn.

Ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ viên kim cương khiến những cảm xúc ẩn

sâu trong đôi mắt cô được phản chiếu ra ngoài.

Diệp Tu ngẩn người, cũng nhìn nó chằm chằm: "Anh ta cầu hôn em rồi

ư?"

"Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu, giọng ngượng ngùng đầy hạnh phúc:

"Em cũng đã chấp nhận."

Nghe xong, Diệp Tu cũng không nói nhiều nữa. Tình cảm cô bộc lộ đã

nói rõ tất cả. Anh ấy cười cười, khi lên tiếng lần nữa, thanh âm đã có chút
gượng gạo: "Tiểu Bạch, anh... chúc em hạnh phúc."

Giữa chừng, anh ấy ngừng khoảng mấy giây, những câu chữ phía sau

bật ra hơi khó khăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.