XIN HÃY ÔM EM - Trang 2506

Có điều không biết có phải vì nói dối tạo nghiệp không, cô dần dần thật

sự cảm thấy bụng dưới hơi ậm ạch, không quá dữ dội nhưng cơn đau cứ
nặng dần, cảm giác đó cô không quá xa lạ.

Nghĩ ra chuyện gì, cô đứng dậy khỏi sofa, rảo bước đi lên gác.

Hoắc Trường Uyên thấy biểu cảm của cô không ổn cũng đồng thời

đứng lên. Có điều bước chân của cô rất nhanh, tới khi anh đẩy cửa phòng
ngủ ra, bóng cô đã khuất sau cánh cửa phòng tắm.

Cửa bị khóa lại, anh không thể vào, đành tạm thời đứng ngoài.

Anh nhíu chặt mày vì không biết rõ tình hình cụ thể. Nhớ tới dáng vẻ

khó chịu của cô ban nãy, nỗi lo trong anh tăng dần. Hoắc Trường Uyên đi
qua đi lại trước cửa, sốt ruột gõ cửa.

Khi anh gõ đến lần thứ ba, cửa phòng tắm mới được mở hé ra.

Lâm Uyển Bạch không ra ngoài ngay mà thò đầu nhìn ra.

Hoắc Trường Uyên lập tức hỏi: "Uyển Uyển, sao rồi, có cần tới bệnh

viện không?"

"Em không sao!" Lâm Uyển Bạch không ngờ anh lại hoang mang như

vậy, vội vàng lắc đầu, sau đó ngượng ngập giải thích: "Chỉ là em tới ngày
rồi!"

"Người bà con đến chơi?" Hoắc Trường Uyên nhăn mặt.

"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, xấu hổ lên tiếng: "À, anh có thể giúp

em một chuyện được không? Vào phòng ngủ của khách, lấy giúp em một
cuộn băng vệ sinh trong túi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.