"Đúng vậy!" Lục Học Lâm gật đầu, vẫn thấy khó hiểu: "Sao thế?"
"Chú và cô ấy tạm biệt nhau từ khi nào ạ? Đến bây giờ vẫn chưa liên
lạc được với cô ấy, cũng chưa thấy về nhà!"
"Không liên lạc được? Rốt cuộc có chuyện gì!" Gương mặt Lục Học
Lâm cũng biến sắc, ông cố nhớ lại: "Chú và cô ấy gặp nhau không lâu lắm,
vì giữa chừng xảy ra chút chuyện, cà phê còn chưa uống hết, chú đã về
trước rồi! Chắc là cô Lâm cũng không ở lại đó quá lâu đâu, có khi nào là
tới nhà người bạn bè nào khác không?"
Nói nửa chừng, ông bất giác quay đầu trừng mắt nhìn vợ.
"Đều không có, đến bây giờ cháu vẫn chưa tìm được cô ấy!" Giọng
Hoắc Trường Uyên như đông cứng lại.
"Trường Uyên, có phải cháu nghi ngờ cô ấy mất tích không?" Lục Học
Lâm nhíu mày hỏi.
Hoắc Trường Uyên không trả lời thẳng nhưng ý tứ trong lời nói đã quá
rõ ràng: "Địa điểm cuối cùng chú gặp cô ấy là quán café sách đó đúng
không ạ?"
"Đúng vậy!" Lục Học Lâm chắc chắn.
"Bây giờ cháu sẽ qua đó kiểm tra camera giám sát!" Nói xong, Hoắc
Trường Uyên bèn ngắt máy.
Lục Học Lâm nắm chặt di động, sắc mặt cũng dần trở nên nặng nề.
Ông không hề cảm thấy Hoắc Trường Uyên quá thận trọng mà ngược
lại lo lắng Lâm Uyển Bạch đã thật sự gặp chuyện...