XIN HÃY ÔM EM - Trang 2525

Vì khoảng cách xa, Nguyễn Chính Mai không nghe rõ nội dung cuộc

điện thoại, nhưng vẫn thính tai nghe được mấy chữ "cô Lâm". Bà ta bỗng
nhảy dựng lên khỏi ghế, chạy qua, bất chấp hình tượng thường ngày: "Lục
Học Lâm, ông đã về tới nhà rồi mà vẫn còn mặt dày như thớt liên mồm cô
Lâm thế này cô Lâm thế kia, ông còn cần cái sĩ diện già cỗi của ông nữa
hay thôi! Tôi còn thấy xấu hổ thay ông!"

Lục Học Lâm làm như không nghe thấy, một lòng chỉ nghĩ tới chuyện

vừa nói với Hoắc Trường Uyên.

Trên gác vọng xuống tiếng nói, Lục Tịnh Tuyết mặc đồ ngủ bước

xuống: "Bố mẹ! Bố mẹ đang cãi nhau chuyện gì vậy. Con ở trong phòng
ngủ cũng nghe thấy tiếng cãi vã! Đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Nguyễn Chính Mai cảm thấy mình như đang đấm vào bịch bông vậy,

không có chút hiệu quả gì bèn ra hiệu bằng ánh mắt với con gái.

"Bố?" Lục Tịnh Tuyết lập tức nhìn về phía bố mình.

"Mẹ con tới tuổi mãn kinh thôi!" Lục Học Lâm nhăn mặt, sau đó cầm

lấy di động và nói: "Tôi có chút việc gấp, Tịnh Tuyết, ở nhà chăm sóc mẹ
con!"

Dứt lời, ông đã sải rộng bước chân đi ra phía cửa.

Nguyễn Chính Mai định đuổi theo nhưng bị Lục Tịnh Tuyết cản lại, cô

ta lắc đầu, nở một nụ cười đắc thắng.

Khi xe của Lục Học Lâm tới được quán café, Hoắc Trường Uyên vừa

hay từ trong đi ra.

"Trường Uyên, thế nào rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.