XIN HÃY ÔM EM - Trang 2538

bị đá đến khuỵu người xuống.

Cú đá ấy không hàm hồ chút nào, Hoắc Trường Uyên dù không kêu

thành tiếng nhưng mặt nhăn lại rất đau đớn.

"Lấy cây sắt bên tường kia qua đây, dạy cho thằng oắt không biết trời

cao đất dày này một trận!" Gã lùn quát lên với những tên còn lại.

Ngay sau đó, những kẻ được gọi là lão tứ và lão ngũ chạy ngay qua,

cầm theo mấy cây sắt, lần lượt chia nhau, rồi giơ cao lên lao về phía Hoắc
Trường Uyên.

Không! Đừng!

Hoắc Trường Uyên, Hoắc Trường Uyên...

Lâm Uyển Bạch chỉ biết gào thét trong im lặng, còn tuyệt vọng hơn cả

khoảnh khắc suýt bị chà đạp ban nãy.

Cô chẳng thể làm gì, chỉ biết giương mắt nhìn chúng tay đấm chân đá,

liều mạng hành hạ anh. Còn cả những cây gậy sắt đó cũng trút xuống như
mưa.

Từng tiếng hự vang lên, không biết anh đã gãy mấy cái xương rồi.

Hoắc Trường Uyên nằm gục dưới đất, cơ thể cao 1 mét 86 lúc này cong

lại như một con tôm. Nhưng dù là vậy, anh vẫn không kêu một tiếng, càng
không chịu hạ mình.

Như sợ cô lo lắng, cũng như thể hiện sự cứng đầu cứng cổ của anh.

Không biết cụ thể đã qua bao lâu, mỗi giây đều như giày vò...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.