XIN HÃY ÔM EM - Trang 2693

Lâm Uyển Bạch không biết anh lo lắng, cười nói: "Hoắc Trường Uyên,

anh về rồi à!"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên rướn môi.

Sau một tiếng đáp bình thản, ánh mắt anh nhìn cô hơi khác lạ.

"Anh sao vậy?" Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, quan tâm hỏi: "À,

có phải anh có chuyện gì phiền muộn trong công việc không?"

"Không phải." Hoắc Trường Uyên đáp khẽ sau đó lạnh lùng hừ một

tiếng: "Anh nghe thím Lý nói, tranh thủ lúc anh không có nhà, chú Lục
chiều nay chạy tới đây?"

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch liền hiểu ra nguyên nhân, khóc dở mếu dở

giải thích: "Thế nào gọi là tranh thủ lúc anh không ở nhà, chú ấy tới trả
sách thôi! Trước đó em đã nói với anh rồi mà, em cho chú ấy mượn một
cuốn tiểu thuyết, hôm nay qua trả em thôi mà!"

"Chú ấy ở lại có lâu không?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Chắc đủ uống một tách café..."

"Em còn pha cafe cho chú ấy?" Hoắc Trường Uyên trừng mắt.

"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch gật đầu. Nhìn thấy mặt anh đen sì lại, cô

nực cười chọc tay vào cánh tay anh: "Anh nhỏ mọn quá vậy!"

Hoắc Trường Uyên mặt căng ra, ngữ khí cũng trở nên cứng đờ: "Em chỉ

được pha café cho mình anh uống thôi!"

Lâm Uyển Bạch mỉm cười, lúc này anh như một đứa trẻ con ấu trĩ, phát

huy bản năng chiếm hữu của mình vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.