XIN HÃY ÔM EM - Trang 2713

Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm cuộn chặt lại thành nắm đấm đấm đâu ra

đấy xuống bả vai cô, sau đó lại tiếp tục đấm chân cho cô.

Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên, nhìn về phía Hoắc Trường Uyên đối diện,

anh chỉ lẳng lặng nhướng mày.

Bánh bao nhỏ đấm rất cật lực, chỉ một lát, chóp mũi đã lấm tấm mồ

hôi. Cô xót xa vội bảo thằng bé dừng tay. Nó bèn quỳ bên cạnh cô, cất
giọng non nớt: "Uyển Uyển, bảo bảo lại kể chuyện cười cho cô nghe nhé?"

"Được!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Nghe thấy vậy, bánh bao nhỏ bắt đầu kể: "Ngày xửa ngày xưa có một

con ngựa, nó chạy mãi chạy mãi rồi rơi xuống biển, thế nên biến thành một
con cá ngựa! Một người bạn khác của con ngựa này, vì muốn tìm nó, kết
quả lại rơi xuống sông, liền biến thành hà mã!"

"Còn con ngựa thứ ba." Hoắc Trường Uyên nhắc nhở.

"Còn một con ngựa thứ ba!" Bánh bao nhỏ lập tức lặp lại, mắt sáng rực,

cái miệng liên tục mở ra đóng vào: "Nó là một con ngựa trắng, vì muốn
tìm hai người bạn mất tích, chạy ra ngoài thành phố, kết quả bị ô tô đi qua
cán qua, biến thành ngựa vằn!"

Lâm Uyển Bạch phì cười thành tiếng.

Chẳng phải vì câu chuyện nhạt thếch này buồn cười đến mức nào, mà vì

chất giọng của bánh bao nhỏ, cộng thêm biểu cảm cố tình khoa trương của
nó quá buồn cười.

Bánh bao nhỏ nhìn thấy cô cười, lập tức ghé sát lại: "Uyển Uyển, cô vui

chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.