XIN HÃY ÔM EM - Trang 2764

Lục Tịnh Tuyết cắn chặt răng, nụ cười trên gương mặt phải rất cố gắng

mới trông tao nhã, không chịu ảnh hưởng gì.

Cô ta gượng gạo nhìn theo bóng lưng họ, không biết họ nói gì, từ xa chỉ

nhìn thấy Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

Đại sảnh có rất nhiều người cũng nhìn theo như cô ta, nhưng đều lần

lượt bày ra ánh mắt ngưỡng mộ. Tất cả đều như đang châm chọc cô ta.
Những ánh mắt đó như đang nói: Họ là một gia đình ba người hạnh phúc,
tuy rằng đó là sự thật...

Cho đến khi bóng lưng đó biến mất, cô ta mới cam tâm quay về.

Lục Tịnh Tuyết không đi ngay. Đúng lúc đó thang máy lại từ từ mở ra,

bên trong có người lần lượt bước ra. Cô ta đứng đó đợi vài giây, khi nhìn
thấy một người đi gần tới mới chủ động tiến lên, cười ngọt ngào: "Vân
Tranh, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!"

...

Ra khỏi Hoắc Thị, bánh bao nhỏ được để lên chiếc ghế an toàn ở phía

sau.

Hoắc Trường Uyên nghiêng người cài dây an toàn cho cô đồng thời nói:

"Hôm nay cô ta tới công ty nhưng anh không gặp mặt!"

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Ban nãy ở trước mặt Lục Tịnh Tuyết cô nghe rất rõ ràng, anh đã vạch

rất rõ quan hệ rồi, bây giờ nhấn mạnh thêm e chỉ vì sợ mình để ý.

Nghĩ tới đây, cô lại toét miệng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.