Chỗ ông ta chỉ không phải nơi nào khác, chính là đài nhảy Bungee ngay
bên cạnh sân golf, nhìn bằng mắt thường chí ít cũng phải cao khoảng năm
mươi, sáu mươi mét. Thấp thoáng nhìn thấy bóng có người đứng trên đó,
nhưng nhìn từ xa thì bóng người rất nhỏ bé, như chìm vào mây trắng vậy.
Nếu là nơi khác thì còn đỡ...
Lâm Uyển Bạch mới nhìn từ xa mà lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi
rồi.
Cô khó xử lên tiếng: "Tôi..."
"Nhảy xong thì tới tìm tôi!"
Ông già không cho cô nhiều cơ hội nói chuyện, chống gậy rảo bước bỏ
đi.
Hai người bảo vệ sắc mặt hung hãn ấy chặn cô lại như hai bức tường
dày dặn, không có chút cơ hội nào để tiến gần.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt hai tay, nhìn về phía cầu nhảy đó.
Có thể đối với một người bình thường mà nói, chuẩn bị tâm lý vài lần
là có thể thử. Nhưng đối với một người sợ độ cao như cô mà nói thì còn
khó hơn lên trời. Nhưng bây giờ cô không còn đường lùi nữa, dù ông Lê có
mục đích gì, cô cũng chỉ có một đường tiến lên...
Lâm Uyển Bạch cắn chặt răng, đi về phía đó bất chấp tất cả.
Không quá đông người, sau khi đứng ở tầng một điền xong thông tin thì
có một người nhân viên dẫn cô lên phía đài cao.
Vì quá căng thẳng, cô không cẩn thận va phải một người trước mặt.