XIN HÃY ÔM EM - Trang 2843

ném vào tường.

Một tiếng "choang" giòn tan sau đó vỡ vụn, sự căm hận dành cho Lâm

Uyển Bạch chỉ càng thêm sâu.

...

Bảy rưỡi sáng tại nhà họ Hoắc, có những tia sáng đầy sức sống bao

trùm nhưng vẫn không thể xua tan sự âm u bao trùm khắp biệt thự.

Đã có tuổi, Hoắc Chấn vốn không ngủ nhiều, nay vì chuyện của con

trai, ông càng trằn trọc khó yên. Trời chưa sáng hẳn ông đã tỉnh giấc, nằm
trên giường lăn qua lăn lại suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này mới dậy.

Cũng không muốn ăn uống gì, chỉ ăn qua loa mấy miếng quà sáng,

Hoắc Chấn liền trở về phòng sách.

Người làm đã dọn dẹp lại bể cá từ sớm. Những con giá quý giá bên

trong bơi qua bơi lại. Ông đang vân vê túi đồ ăn cho cá bỏ vào bên trong,
Hoắc Dung liền hùng hùng hổ hổ lao vào.

Bà còn không buồn thay giày, tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch

giòn tan.

Hoắc Chấn còn chưa kịp nhíu mày quát bà thì Hoắc Dung đã cướp lời,

cao giọng nói trước: "Trường Uyên không sao rồi!"

"Trường Uyên không sao rồi?" Hoắc Chấn sửng sốt kêu lên thành tiếng.

Hoắc Dung nhìn ra được nên càng nói một cách chắc nịch: "Anh à, anh

yên tâm đi, em không lấy chuyện này ra giỡn với ông đâu! Sáng sớm nay,
Cục Công an gọi điện thoại tới, nói Trường Uyên có thể ra ngoài rồi, đợi
chúng ta qua đón!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.