XIN HÃY ÔM EM - Trang 2844

"Thật sao?" Hoắc Chấn ngoài thảng thốt ra thì còn biết mừng rỡ.

"Hoàn toàn chính xác!" Hoắc Dung gật đầu, chép miệng: "Không ngờ

Rau cải trắng lại lợi hại đến vậy. To gan lớn mật, một mình chạy qua Hồng
Kông. Ông Lê năm xưa là người từng dính líu tới xã hội đen, bên cạnh
luôn có vệ sỹ đi kèm, vậy mà con bé vẫn thuyết phục được ông ấy rút đơn
tố cáo!"

Hoắc Chấn sững người: "Cô gái đó?"

"Còn ai nữa, chính là cô gái đó! Nhờ con bé, con trai anh mới ra ngoài

được đấy!" Hoắc Dung hậm hực.

Sốt sắng chạy tới đây cũng chỉ để báo với ông chuyện này, báo xong,

Hoắc Dung lập tức quay người bỏ đi.

Rất lâu sau Hoắc Chấn vẫn chưa thể bước ra khỏi niềm hân hoan. Đến

khi ông chắc chắn đây không phải là một giấc mơ, sự việc đã thật sự được
giải quyết rồi. Sau khi tỉnh lại, ông lập tức thay đồ ngủ, rảo bước đuổi theo
xuống nhà.

Hoắc Dung đi rất nhanh, mới đó đã cúi người chui vào trong xe ô tô.

"Tiểu Dung, em đợi anh một lát!"

Hoắc Chấn đi ra khỏi biệt thự, gọi giật em gái lại: "Anh ngồi xe của em,

cùng em tới Cục Công an đón người!"

"Muốn đi thì anh tự đi đi, bảo tài xế của anh chở đi. Em phải quay về

khách sạn ngủ bù một giấc, mấy hôm nay vì chuyện của Trường Uyên, em
lo đến nát cả ruột cả gan, chẳng ngủ được một giấc tử tế, cảm giác già đi
mấy tuổi vậy!" Hoắc Dung không dừng lại, tiếp tục ngồi vào xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.