XIN HÃY ÔM EM - Trang 2852

Lúc đó buột miệng thành lời không cảm thấy có gì, bây giờ bị người

trong cuộc nhắc lại, cô bỗng đỏ bừng mặt.

Người này, rõ ràng cố tình trêu chọc cô!

Dù sao thì những lời nói ra cũng không rút lại được, Lâm Uyển Bạch

cũng thẳng thừng mặt dày, nghiêng đầu nũng nịu nói: "Rõ ràng anh là
người nói sẽ cưới em, nhẫn cũng do anh cưỡng ép nhét vào tay em. Sao
hả? Lẽ nào anh định nuốt lời?"

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên im lặng, còn giơ tay xoa xoa cằm, có vẻ

như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của cô.

Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên sốt sắng: "... Này!"

Hoắc Trường Uyên khẽ cười thành tiếng, nâng mặt cô lên, đặt xuống

một nụ hôn thật sâu.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, rất lâu, lâu tới mức cả hai bắt đầu thở một

cách khó khăn, lúc rời ra vẫn còn quyến luyến bịn rịn.

Nhất là Hoắc Trường Uyên, anh đưa ngón tay cái khẽ cọ qua bờ môi

xinh của cô. Rõ ràng là ban ngày, nhưng ánh mắt ấy như chứa cả bầu trời
đêm.

Tuy rằng đã từng hỏi câu này khi cô tới thăm tù nhưng lúc này anh vẫn

tò mò hỏi lại: "Uyển Uyển, thật sự không sợ hãi chút nào sao?"

"Ừm, không sợ..." Lâm Uyển Bạch vẫn lắc đầu không chút do dự.

Vì đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, dù xảy ra chuyện gì,

dù phải đợi bao lâu cô cũng quyết tâm đợi anh trở về, thế nên trong lòng
mới không chút sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.