XIN HÃY ÔM EM - Trang 2922

Sau khi cửa được đẩy ra, Lục Tịnh Tuyết đi vào. Nhìn thấy khung cảnh

bên trong, sắc mặt cô ta cứng đờ lại, nhưng cũng trở lại bình thường rất
nhanh. Cô ta nhìn họ: "Trường Uyên, cô Lâm, tôi vào có được không?"

Hỏi thì hỏi vậy nhưng cô ta đã tự động đi tới trước giường.

Lục Tịnh Tuyết nhìn xuống Lâm Uyển Bạch nằm trên giường: "Ban nãy

bác sỹ nói cô đã tỉnh nên tôi muốn qua thăm cô! Sao rồi, cô cảm thấy vẫn
ổn chứ?"

"Vẫn ổn, cảm ơn cô..." Lâm Uyển Bạch mím môi.

"Ca phẫu thuật ghép gan lần này, tôi rất cảm ơn cô đã cứu bố tôi!" Nói

tới đây, Lục Tịnh Tuyết hơi dừng lại, khi lên tiếng, giọng đã giảm đi không
ít: "Rất xin lỗi, chuyện cô là con gái của bố tôi, mẹ tôi nhất thời không dễ
dàng chấp nhận, thật ra tôi cũng... Tóm lại, cô Lâm, mong cô sớm bình
phục, tôi vẫn có câu đó thôi, có chuyện gì cần cứ nói với tôi!"

Lâm Uyển Bạch không phản bác gì, chỉ bình tĩnh lắng nghe.

Lục Tịnh Tuyết dường như cũng không đợi câu trả lời của cô. Cô ta đảo

mắt, có vài phần bứt rứt rồi mỉm cười hỏi: "Trường Uyên, em có thể nói
chuyện riêng với anh không?"

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực tập trung ăn

canh.

Hoắc Trường Uyên phản bác: "Sunny, nói luôn ở đây đi."

Lục Tịnh Tuyết bị anh từ chối một cách thẳng thừng, khó tránh khỏi hụt

hẫng: "Lần này cũng may có cô Lâm, em và mẹ rất cảm kích, thế nên định
sẽ chịu toàn bộ chi phí nằm viện!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.