XIN HÃY ÔM EM - Trang 3107

"À..." Lâm Uyển Bạch ấp úng, len lén quan sát sắc mặt anh, cười dè dặt

nói tiếp: "Nói ra cũng trùng hợp, anh đoán xem? Ông nội và ông Lê hóa ra
là bạn bè rất thân thiết. Hôm nay em cùng ông nội đi gặp bạn, không ngờ
đối phương lại là ông Lê. Sau đó thì... anh nhất định cũng đoán ra rồi!"

Hoắc Trường Uyên xị mặt, hừ một tiếng ra khỏi đầu mũi.

Dĩ nhiên anh đoán ra được, lão già đó đến tận bây giờ vẫn mang suy

nghĩ quái quỷ muốn cô làm cháu dâu!

Lâm Uyển Bạch vòng tay kia lên ôm vòng hông tráng kiện của anh, cố

gắng xoa dịu: "Em vốn dĩ không đồng ý để anh Lê đưa em về đâu, chỉ tại
ông nội khăng khăng, ông nói..."

Ý thức được mình lỡ miệng, cô lập tức im bặt.

"Nói gì?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

"Chuyện này bắt buộc phải nói sao?" Lâm Uyển Bạch ngập ngừng hỏi.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy áp lực, cô dè dặt lên
tiếng: "Ông nội nói cuộc đời con người có thể có nhiều sự lựa chọn. Em
vẫn còn trẻ, không vội, lỡ như có người thích hợp hơn thì sao..."

Đến khi cô nói xong, quả nhiên nhìn thấy anh đen sì mặt lại.

Lâm Uyển Bạch muốn cười lại không dám cười, áp mặt lên ngực anh,

cọ cọ làm nũng: "Hoắc Trường Uyên, anh tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều,
ông nội chỉ nói đại vậy thôi, thật ra phần nhiều là muốn giữ thể diện cho
ông Lê!"

"Ừm!" Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi.

"Uyển Uyển, papa~"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.