XIN HÃY ÔM EM - Trang 3111

Biết cô đã tới, ông cụ vui mừng lên tiếng: "Uyển Bạch, cháu tới rồi đấy

à? Vừa hay, ông đang thấy chán, còn định gọi điện bảo cháu tới chơi cờ với
ông!"

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, đang định giới thiệu với bánh bao nhỏ đối

phương là ai, dạy nó chào hỏi thế nào thì bánh bao nhỏ bất ngờ buông tay
cô ra, chạy ùa tới ôm chặt chân của ông nội giống như mọi lần nó vẫn làm
với cô vậy.

Nó ngước gương mặt nhỏ lên, cất giọng nũng nịu: "Cụ ngoại~"

Không chỉ Lâm Uyển Bạch sững sờ, ông cụ cũng phải cởi kính lão ra để

nhìn rõ đứa trẻ vừa xuất hiện, đồng thời ngây người, rất lâu sau mới phản
ứng lại. Không cần hỏi nhiều ông cũng biết đứa trẻ này là ai.

Bánh bao nhỏ chìa ngón tay ra, mím môi cười, móc lấy tay ông cụ như

một ông cụ non.

Biểu cảm thẹn thùng lại mang vài phần hấp dẫn của thằng bé quả thật

quá dễ thương, ông cụ Lục hoàn toàn bị thu hút. Cho dù việc cúi gập người
xuống với ông ở độ tuổi này khá mất sức nhưng ông vẫn từ từ cúi xuống.

Bánh bao nhỏ kiễng chân, hôn "chụt" một cái lên gương mặt đầy nếp

nhăn của ông cụ.

Ngay sau đó, thằng bé lục lọi cái gì rất lâu từ trong túi ra, móc ra ngoài

một nắm kẹo: "Bảo bảo mời cụ ăn kẹo!"

Ông cụ vốn dĩ không thích đồ ngọt, nhưng được nhét cho một viên kẹo

đã bóc vỏ cũng đành bỏ vào miệng.

Tuy rằng biết mình có một đứa chắt, nhưng biết và gặp mặt là hai

chuyện hoàn toàn khác biệt. Nhìn đứa chặt xinh xắn trước mặt, lại tươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.