XIN HÃY ÔM EM - Trang 3187

Về tới nhà, cô xuống xe, đi tới cửa nhà quay đầu lại vẫn còn nhìn thấy

Trịnh Sơ Vũ rướn hẳn nửa người ra ngoài vẫy tay với mình. Cô phì cười,
quả thật nói được làm được, nhìn thấy cô đi vào nhà mới thôi.

Buổi tối, Lâm Uyển Bạch ngủ một giấc rất ngon, hôm sau tinh thần

phơi phới.

Vì chờ đợi việc chia sẻ tin tốt lành cho anh, tâm trạng cô rất vui vẻ, cả

sáng cứ ngâm nga hát.

Ăn cơm chưa xong, cô gọi bánh bao nhỏ đang ngồi xếp Lego đi lên gác,

mẹ con thay quần áo đi ra ngoài, xuất phát tới sân bay đón người nào đó đi
công tác về.

Lâm Uyển Bạch nhẩm tính chuẩn xác thời gian, vậy mà tới đó vẫn phải

đợi hơn hai mươi phút. Không lâu sau khi loa phát thanh thông báo tin tức
về chuyến bay, từ cửa ra vào đã nhìn thấy một người mặc áo vest đen cao
lớn bước ra.

Giữa đám đông, anh thật là nổi bật.

Chiều cao của Hoắc Trường Uyên dù ở phương Bắc cũng là nội trổi,

dáng người thẳng tắp, nhìn một cái là thấy ngay.

"Ở đây!" Lâm Uyển Bạch sợ anh không thấy mình, bèn giơ tay lên vẫy.

Thật ra không cần cô vẫy tay, giống như cô, anh vừa bước ra cũng đã

phát hiện cô giữa đám đông.

Không đợi Giang Phóng kéo hành lý đi phía sau, anh sải rộng bước

chân đi tới trước mặt cô: "Chuyến bay trễ một chút, đợi lâu rồi phải
không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.