XIN HÃY ÔM EM - Trang 3229

ngay trước mặt tôi đó! Tôi ít nhiều chịu một chút đả kích nhỏ, tối đó tới
quán bar uống rượu!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, cô còn nhớ rất rõ.

Lúc đó, họ cũng chỉ vừa hóa thù địch thành tình bạn, sáng sớm Trịnh

Sơ Vũ đã chạy tới, còn nhờ cô nói giúp đừng để bị đuổi về Anh.

"Sau đó thì sao?" Cô hỏi tiếp.

Trịnh Sơ Vũ túm chặt lấy mép khăn trải bàn rủ xuống, vò qua vò lại:

"Sau đó tôi uống hơi biêng biêng, nói chính xác là uống say khướt! Đúng
lúc ấy gặp Lê Giang Nam. Anh ấy tốt bụng đưa tôi rời khỏi quán bar,
nhưng không biết nhà tôi ở đâu, trên người tôi lại không có giấy tờ gì, anh
ấy đành đưa tôi về khách sạn nơi anh ấy ở. Tôi thật sự uống quá nhiều,
hoàn toàn không còn ý thức, nôn thốc nôn tháo khắp nơi. Cuối cùng anh ấy
giúp tôi cởi bỏ chỗ quần áo bẩn, tôi đã bị anh ấy nhìn sạch rồi..."

"Hả..." Lâm Uyển Bạch bất giác kêu lên.

Trịnh Sơ Vũ càng cúi thấp hơn, chỉ thiếu nước vùi mặt xuống bát canh.

Cái gọi là "hết", tức là nơi nào trên người cũng đã nhìn thấy.

Buổi sáng khi Trịnh Sơ Vũ tỉnh giấc, dưới chăn, trên người đến quần

lót cũng không có, hoàn toàn trần truồng. Lúc đó cô ấy hoảng hốt vô cùng,
còn tưởng mình uống say bị ai đó giở trò đồi bại. Về sau nhìn thấy giường
sạch sẽ gọn gàng, không có dấu hiệu của sự hỗn loạn, hơn nữa trong người
cũng không có cảm giác khó chịu, duy nhất chỉ có cơn đau đầu sau khi cơn
say bốc lại, chắc là chưa xảy ra chuyện gì nguy hiểm, chỉ đắp chăn ngủ
một giấc rất thoải mái. Sau đó nữa, cô ấy liền nhìn thấy Lê Giang Nam
nằm co cụm trên sofa bên ngoài...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.