XIN HÃY ÔM EM - Trang 3315

"Vậy năm xưa cô biết nhiều chuyện giữa bố, mẹ cháu và bà ta không

ạ?" Lâm Uyển Bạch mím môi hỏi.

Hình như câu hỏi của cô hơi đường đột, biểu cảm của Lục Học Phương

khựng lại, chiếc dĩa trong tay cầm không chắc, rơi xuống đất một tiếng
lảnh lót. Người phục vụ đứng bên cạnh nhặt lên và thay cho bà một chiếc
mới.

Trịnh Sơ Vũ không hiểu, hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Có phải ngồi

máy bay lâu nên hơi mệt không?"

"Mẹ không sao!" Lục Học Phương ý thức được mình hơi bất thường,

vội xua tay, cầm lấy chiếc dĩa mới. Thấy Lâm Uyển Bạch cũng đang nhìn
mình, bà gượng cười, nói: "Chỉ là cô chợt nhớ ra, thật ra cô từng gặp mẹ
cháu."

"Cô từng gặp ạ?" Lâm Uyển Bạch sững sờ.

"Ừm." Lục Học Phương gật đầu, như nhớ lại chuyện gì thú vị, còn bật

cười thành tiếng: "Lúc đó cô cũng đang đi học. Anh cả du học ở Đức. Mỗi
năm anh ấy nghỉ hè về nhà, cứ luôn miệng nhắc tới một cô gái tên là Sở
Sở. Mỗi lần nhắc tới, đuôi mày của anh ấy như bay vút lên tận trời, còn nói
sẽ kết hôn với người đó, sinh ra cả một đội bóng. Cô còn mắng anh ấy
không biết xấu hổ nữa!"

"Sau này anh cả về nước, dẫn cô tới gặp mẹ cháu một lần. Mẹ cháu rất

ngượng, lúc nào cũng trốn sau lưng anh ấy, nói chuyện lúc nào cũng khẽ
khàng nhỏ nhẹ. Cô cố tình gọi chị ấy là chị dâu, mẹ cháu còn đỏ lựng cả tai
lên!"

Dường như hình ảnh ấy rất nhiều năm về sau vẫn còn đọng lại trong

đầu. Khi kể, ánh mắt Lục Học Phương cũng nhìn về phía xa xăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.