XIN HÃY ÔM EM - Trang 3377

Cánh cửa phòng bệnh chưa đóng kín vọng vào một tiếng "cọt kẹt" khẽ

khàng. Là hai mẹ con Nguyễn Chính Mai và Lục Tịnh Tuyết dè dặt theo
vào sau họ. Lục Học Lâm liếc thấy vợ mình cũng không còn kích động như
lúc ở nhà họ Lục. Ông chỉ lạnh nhạt quay đi, cũng không lên tiếng đuổi bà
ta ra ngoài.

Nguyễn Chính Mai nhìn thấy nơi đáy mắt chồng mình không có lấy

một chút tình cảm nào, hoàn toàn coi bà ta như người dưng nước lã, thậm
chí cả chán ghét cũng không buồn dành cho bà ta nữa!

Dấu tay trên má bà ta vẫn còn đó, cảm giác nghẹt thở sau khi bị bóp cổ

vẫn còn đó. Đã làm vợ chồng hai mươi tám năm rồi, Nguyễn Chính Mai
cảm thấy ấm ức, khóc lóc tố cáo: "Học Lâm, cả liếc nhìn tôi ông cũng
không buồn sao?"

"Người đàn bà đê tiện đó rốt cuộc có gì tốt đẹp! Tôi hy sinh cho ông

nhiều như vậy. Tình cảm vợ chồng bao năm của chúng ta lẽ nào không đọ
lại được vài năm tình cảm của ông và bà ta? Tôi bất chấp thủ đoạn về làm
vợ ông, nhưng lẽ nào hai mươi tám năm qua tôi được sống vui vẻ? Sự cô
độc, trơ trọi của tôi như thế nào ông có biết không? Ông lúc nào cũng giấu
hình bà ta trong ví tiền, đã bao giờ để hình hai mẹ con tôi. Ngay cả trong
chuyện tình cảm vợ chồng, lần nào ông cũng chỉ gọi tên bà ta, ông vốn
chưa từng yêu thương tôi!"

Lục Học Lâm cười khẩy lạnh lùng, sự hận thù trong ngữ khí lộ rõ: "Tôi

chưa từng có tình yêu đối với bà, nhưng bây giờ lại có thêm thù hận!"

Cả người Nguyễn Chính Mai cứng đờ, hai con mắt đỏ sọng lên.

Nhưng Lục Học Lâm không muốn nhìn bà ta thêm, chỉ bình tĩnh tuyên

bố quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.