XIN HÃY ÔM EM - Trang 3398

Lúc đẩy cửa vào, anh nghe thấy cô gọi một tiếng "Bố", ngữ khí có vẻ

giống nói với Lâm Dũng Nghị hơn.

"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô uống một ngụm sữa rồi nhíu mày

nói với anh: "Bố nói hôm nay ông đi gặp Lý Huệ, hỏi bà ta khoản tiền này
rốt cuộc là sao. Nhưng dù hỏi thế nào, Lý Huệ cũng không chịu nói nguồn
gốc của nó. Ý bố là muốn anh điều tra một chút!"

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên đáp: "Ừm, anh biết rồi."

Khi từ trong phòng tắm đi ra, anh thấy cô vẫn ngồi nguyên ở đó, cốc

sữa trong tay thì đã uống hết nhưng vẫn được cô cầm chặt trong tay nãy
giờ, cúi mặt nhìn chằm chằm cốc thủy tinh trống trơn đó, ngẩn người.

Hoắc Trường Uyên đi qua, rút chiếc cốc đã hết ra: "Còn nghĩ gì nữa?"

Lâm Uyển Bạch chau mày ngẩng đầu lên, giơ tay giữ lấy cánh tay anh,

bất chợt nói: "Hoắc Trường Uyên, em vừa chợt nhớ ra một chuyện..."

"Hử?" Hoắc Trường Uyên cúi người ngồi xuống bên cạnh anh.

"Chính là hôm em bị Lý Huệ sai người bắt cóc suýt nữa thì..." Lâm

Uyển Bạch cắn môi, một lần nữa nhớ lại trải nghiệm đáng sợ đó, tuy cô đã
buông bỏ được cảm xúc trong lòng nhưng vẫn còn run rẩy. Ngừng một
chút, cô nói tiếp: "Về sau anh tới kịp nhưng bị mấy tên lưu manh đó làm bị
thương nghiêm trọng, chẳng phải ngay tối hôm đó đã đưa đi cấp cứu sao.
Lúc anh cấp cứu ở trong, ngoài bố em và chủ tịch Hoắc, cả Lục Tịnh Tuyết
cũng tới!"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, về sau anh đã từng nghe cô kể lại.

"Lục Tịnh Tuyết tới nơi, nhìn thấy em liền hỏi "Sao cô lại ở đây", thái

độ của cô ta lúc đó là khá bất ngờ, ánh mắt nhìn em cũng khó tin, giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.