XIN HÃY ÔM EM - Trang 3414

Chạm phải đôi mắt đỏ rực của cô, Hoắc Trường Uyên càng thêm đau

lòng. Nhân lúc đèn đỏ, anh đưa tay lau mồ hôi cho cô, sau đó nắm chặt tay
cô, nói rành mạch: "Uyển Uyển đừng sợ, có anh ở đây, cả em và con nhất
định sẽ không sao!"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Giọng anh mang đầy sức mạnh, khiến trái tim thấp thỏm của cô như có

được sự bình yên.

Qua khoảng năm sáu phút sau, cô nghe thấy anh nói: "Tới bệnh viện

rồi!"

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy tòa nhà bệnh

viện qua cửa sổ. Trước cửa có bác sỹ và y tá chạy ra đón. Ban nãy ở dọc
đường anh có gọi điện thoại liên lạc, họ đã đẩy sẵn giường ra đợi rồi.

Nhìn thấy những thiên thần áo trắng ấy, cuối cùng cô cũng yên tâm hơn,

ý thức dần dần tan rã.

Khi cô tỉnh lại, trong tầm mắt là một màu trắng xóa, cô đã nằm trong

phòng bệnh VIP rồi.

"Tiểu Bạch! Chị tỉnh rồi!"

Chớp chớp mắt một cái, có giọng nói réo rắt lọt vào tai.

Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ đang ngồi phục

bên cạnh giường, kích động nhìn cô: "Sơ Vũ..."

Sau khi gọi một tiếng, cô lập tức nhớ ra điều gì, căng thẳng đưa tay sờ

lên bụng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.