XIN HÃY ÔM EM - Trang 3415

Vì vừa tròn ba tháng chưa lâu vẫn chưa to lắm nên lúc này cô nằm trên

giường, chẳng thể sờ ra được rốt cuộc còn hay mất.

"Đừng căng thẳng, đứa bé không sao, rất an toàn!" Trịnh Sơ Vũ hiểu

nỗi lo của cô, vội nói luôn để cô yên tâm: "Tôi đã hỏi bác sỹ rồi, cũng may
thai nhi qua ba tháng đầu đã ổn định, thêm nữa lúc đó cô phản ứng nhanh,
dùng cánh tay và chân đỡ lại không ít quán tính, nếu không để bụng bị va
chạm thì hậu quả thật không dám tưởng tượng! Bây giờ chỉ hết hồn một
phen, động thai một chút. Bác sỹ nói chị cũng vì quá sợ hãi nên mới ngất
đi, sau này về nhà cố gắng tĩnh dưỡng là được!"

Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch mừng đến bật khóc.

May quá, may quá...

Cảm tạ trời đất con không sao, đúng là hết hồn một phen. Dọc đường

tới bệnh viện, mỗi giây đều là sự giày vò. Nếu sinh mệnh nhỏ trong bụng
cô cứ thế mất đi, e là cô không biết làm sao để đối mặt, tuyệt đối không ít
hơn bốn năm trước khi mất bánh bao nhỏ.

Thấy cô dáo dác kiếm tìm, Trịnh Sơ Vũ biết cô đang tìm Hoắc Trường

Uyên bèn giải thích: "Anh Trường Uyên đang ra ngoài nghe điện thoại.
Anh ấy sợ quấy rầy chị, chắc sẽ quay vào nhanh thôi!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Anh chắc chắn là sợ lắm!

Tuy rằng Hoắc Trường Uyên luôn an ủi cô đừng sợ, có anh, anh tuyệt

đối sẽ không để cô và con găp chuyện gì, nhưng lúc được anh bế lên xe, cô
có thể cảm nhận được từng ngón tay và cả hơi thở của anh đều run rẩy...

Hết chương 344

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.