XIN HÃY ÔM EM - Trang 3417

"Thì đó!" Trịnh Sơ Vũ gật đầu, sau đó lại bực dọc mắng: "Cũng không

hiểu người làm đó làm việc kiểu gì, tay chân vụng về, còn bất cẩn va phải
chị, vô tâm quá rồi, tôi đang nghi ngờ không biết có phải người đó cố tình
không! Cũng may chị phản ứng nhanh, chị mà phản ứng chậm một chút,
lăn xuống cầu thang thật thì đừng hòng nghĩ tới chuyện giữ được đứa bé,
nghĩ lại cũng thấy ghê người!"

"Tôi tin rằng người làm vô tình." Lâm Uyển Bạch nhíu mày nói.

Lúc đó thật ra cô cũng phẫn nộ y như Trịnh Sơ Vũ, có điều vẻ bối rối

luống cuống của người làm không giống như đóng kịch. Nhất là sau khi
thấy cô ngã, ánh mắt người đó chỉ toàn lo lắng, tự trách, thậm chí chỉ hận
không thể tự bạt tai mình.

Có điều...

Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Người khác

có cố ý hay không thì tôi không rõ..."

"Tiểu Bạch, chị có ý gì?" Trịnh Sơ Vũ sững người.

"Lúc đó ngoài người làm ra, Lục Tịnh Tuyết cũng có mặt!"

Trịnh Sơ Vũ sửng sốt bụm miệng: "Ý chị muốn nói..."

"Tôi nghi ngờ chính là cô ta!" Lâm Uyển Bạch thẳng thừng vạch mặt.

Khi sự việc xảy ra, ngoài cô và người làm, còn có Lục Tịnh Tuyết đi

tới. Tuy rằng khi ngã xuống, cô có quay đầu lại nhìn và thấy Lục Tịnh
Tuyết cách mình một khoảng nhất định, ở giữa là người làm kia, không thể
liên quan tới cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.