XIN HÃY ÔM EM - Trang 3419

cạnh, hai cái đầu ghé sát vào nhau thì thầm vẻ rất mờ ám. Nghe thấy động
tĩnh, họ lập tức im miệng, lần lượt quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy anh, Trịnh Sơ Vũ cũng không ở lại lâu thêm, nháy nháy mắt

với cô mấy cái rồi ra về.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, nhất thời không biết nói gì,

Hoắc Trường Uyên đành cúi xuống, ngồi bên cạnh giường.

Thấy anh áp lòng bàn tay lên bụng cô qua lớp áo, biểu cảm và động tác

hết sức chân thành, sau pha thảng thốt đó, giờ đây trong lòng Lâm Uyển
Bạch phần nhiều là áy náy: "Hoắc Trường Uyên, em xin lỗi, khiến anh lo
lắng rồi."

"Nói lời ngốc nghếch gì vậy!" Hoắc Trường Uyên mắng cô một câu rồi

chuyển sang vuốt ve chỗ bị thương của cô: "Vết thương trên cánh tay còn
đau không?"

Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Cô không cố tỏ ra mạnh mẽ mà quả thật vết thương ngoài da không

đáng ngại. Chỉ cần bảo vệ được con, cô thậm chí đã nghĩ, cho dù lúc đó cô
ngã gãy tay hoặc gãy chân cũng không sao.

"Hôm nay em thật sự sợ tới mức hồn vía bay đi đâu hết. Lúc ngã xuống

cầu thang, em cảm giác bụng đau, em sắp chết tới nơi rồi! Cũng may con
không sao, vẫn yên lành ở trong bụng em, nó rất kiên cường!" Bắt lấy bàn
tay anh đặt lại lên bụng mình, Lâm Uyển Bạch thề thốt: "Hoắc Trường
Uyên, anh yên tâm, sau này em sẽ bảo vệ thật tốt cho con của chúng ta,
nhất định sẽ không để nó gặp chuyện!"

"Được." Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn lên trán cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.