XIN HÃY ÔM EM - Trang 3436

Hoắc Trường Uyên mỉm cười tiếp tục: "Thế nên chúng ta nên tích cực

vận động một cách thích hợp!"

"Ừm..." Cô ngây ngơ gật đầu lần nữa.

Một giây sau, cô bị anh đè xuống một cách xấu xa, bờ môi mỏng hà hơi

vào vành tai cô, Lâm Uyển Bạch tức tốc đỏ mặt, bấy giờ mới hiểu ra câu
nói của anh có nghĩa là gì!

Người đàn ông này...

Muốn đẩy anh ra đã là chuyện mơ tưởng, nhưng cô cũng không lo lắng

vì biết anh có chừng mực.

Đèn đầu giường được tắt đi, chỉ còn lại ánh trăng vằng vặc, soi sáng

cảnh xấu hổ trong phòng...

...

Đến chập tối ngày thứ Hai, hoàng hôn bao trùm cả thành phố.

Lâm Uyển Bạch vẫn như mọi ngày, đi về phía Hoắc Trường Uyên trong

ánh mắt ngưỡng mộ, để anh mở cửa và cài dây an toàn cho mình.

Đến khi anh vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, cô bèn đưa tay ra, kéo

tay anh đặt lên bụng.

"Hử?"

Hoắc Trường Uyên nghi hoặc, sau đó lập tức căng thẳng: "Sao vậy,

Uyển Uyển, có phải bụng khó chịu không?"

"Không phải!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười lắc đầu, khẽ nói: "Hoắc

Trường Uyên, hôm nay em cảm giác nó động đậy rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.