XIN HÃY ÔM EM - Trang 3579

Phòng bệnh yên ắng trở lại, mỗi người đều chìm vào đau thương, đau

tới mức không thể thở nổi, nếu có thì chỉ còn những tiếng khóc rưng rức
khó kiềm nén mà thôi.

Dù có đau lòng và buồn bã cách mấy cũng buộc phải chấp nhận đối diện

với sự thật này. Hoắc Chấn đứng dậy, cơ thể đảo đảo, mái tóc bạc đi rất
nhiều, được con thứ Tiêu Vân Tranh dìu dắt, cất giọng khàn khàn bất lực:
"Chuyện đám tang tôi sẽ sai người đi sắp xếp. Cho dù thi thể không tìm
thấy thì cũng phải lập một bia mộ!"

Chuyện hậu sự không thể cứ để đó không làm. Hỉ sự hóa tang sự, Hoắc

Chấn cho dù cảm thấy cơ thể đã không còn chống đỡ nổi nữa nhưng cũng
không thể không vì con trai gượng dậy.

Hoắc Chấn thở dài, muốn giơ tay lên nhưng cuối cùng không giơ nữa:

"Tập tục của Băng Thành, túc trực linh cữu ba ngày, sau đó đem đi chôn..."

Mọi người nghe xong đều lặng lẽ cúi đầu.

"Hoắc Trường Uyên chưa chết!"

Bất ngờ, một giọng nữ khản đặc đột ngột vang lên.

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, người ta thấy Lâm Uyển Bạch

không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, chiếc váy cưới dính máu trước đó đã
được thay bằng một bộ đồ bệnh nhân. Tuy có hơi rộng nhưng khi tay cô
chống hông sau, vẫn có thể nhìn thấy đường nét của cái bụng hơi lồi lên.

Cô được Tang Hiểu Du dìu ra, đứng ngay bên cạnh cửa, gương mặt nhợt

nhạt nhưng đôi mắt lại toát ra một sự cố chấp quật cường: "Bố, anh ấy
chưa chết!"

"Tiểu Bạch..." Trịnh Sơ Vũ nghẹn ngào lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.