XIN HÃY ÔM EM - Trang 432

Cô giơ tay sờ lên ngực, qua lớp vải vẫn cảm nhận được chiếc chìa khóa

đung đưa trên xương hõm vai. Hôm đó khi anh đeo vào cho cô, anh cũng
nói một câu tương tự: "Sau này đi tới đâu cũng phải đeo nó!"

Sau này, sau này...

Lâm Uyển Bạch mím môi, giữa họ làm gì có nhiều sau này đến vậy.

Lắc lắc đầu, cô quay người lại, phát hiện bà ngoại nằm trên giường

đang mỉm cười nhìn mình.

"Tiểu Hoắc tặng sao?"

"Vâng..."

Bà ngoại mỉm cười giơ tay về phía cô, Lâm Uyển Bạch bước tới: "Để

bà xem nào, cũng đắt lắm đấy, nhiều kim cương vậy mà!"

"Cháu không định nhận, nhưng anh ấy kiên quyết tặng..."

Lâm Uyển Bạch nhớ tới hành động của mình khi ở New York, vẫn còn

chút khó xử, nhưng không ngờ lọt vào tai bà lại giống như làm nũng.

"Tiểu Bạch, ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi cháu! Cháu cũng

phải cố gắng trân trọng đoạn duyên phận này!" Bà ngoại thở dài, rồi chợt
cảm khái: "Bà ngoại biết, lòng cháu ít nhiều vẫn không buông bỏ được
người ấy... Bà cũng không thể không thừa nhận, Yến Phong là một chàng
trai tốt. Có điều nó không chỉ hơn cháu những mười hai tuổi lại còn từng
kết hôn, và mang theo một đứa con riêng..."

Lâm Uyển Bạch cúi gằm xuống: "Cháu hiểu ạ..."

Bà ngoại thấy vậy, ngập ngừng định nói tiếp rồi thôi, thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.