XIN HÃY ÔM EM - Trang 491

ghế gỗ. Thế nên tối nay cô và bà ngủ chung một phòng, phòng của cô
nhường ra cho Hoắc Trường Uyên.

Lâm Uyển Bạch ôm chăn bước vào phòng, nhìn một lượt căn phòng

đơn sơ của mình, rồi khẽ bặm môi như đứa trẻ: "Anh chắc chắn... tối nay
muốn ngủ lại đây chứ?"

Tuy rằng một ngày đã sắp trôi qua, cô vẫn cảm thấy chuyện này không

chân thực.

Một người như anh xuất hiện ở nơi thôn quê này đã đủ khiến người ta

sửng sốt rồi, bây giờ còn ở lại ngủ qua đêm?

"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy đành lặng lẽ tiến lên trải chăn cho anh.

Trong phòng bà ngoại là một chiếc giường đất ấm áp, hai người ngủ sẽ

không quá chật chội.

Có điều tắt đèn rồi, Lâm Uyển Bạch trằn trọc mãi vẫn chưa thể chợp

mắt, cô lại không dám nhúc nhích quá mạnh, sợ làm ồn tới bà nghỉ ngơi.
Cuối cùng cô nằm nghiêng người nhìn bức tường đối diện.

Khi cơ thể cứng đờ đến sắp mất cảm giác, cuối cùng cô cũng hơi buồn

ngủ.

Cô vừa nhắm mắt lại thì màn hình di động sáng lên.

Lâm Uyển Bạch lấy lòng bàn tay che kín rồi mở ra, bên trên gửi tới ba

chữ nóng rực: "Ngủ rồi sao?"

Lâm Uyển Bạch tim đập dồn dập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.