XIN HÃY ÔM EM - Trang 545

vang lên: "Lúc sinh ra anh, mẹ anh mất quá nhiều máu mà qua đời, bố luôn
cảm thấy anh là kẻ hại chết mẹ..."

Khi nói, ngữ khí của Hoắc Trường Uyên rất hờ hững. Cái bóng ngược

sáng che đi khuôn mặt anh, khiến nó có chút ảm đạm.

Lâm Uyển Bạch chưa từng nhìn thấy một anh như vậy.

Như bị một lưỡi dao cùn xé dần trái tim, cô mềm giọng nói với anh:

"Rồi sẽ có một ngày bố anh hiểu ra, hoặc ông chỉ tạm thời không vượt qua
được cái hố trong lòng..."

"Ha ha." Hoắc Trường Uyên bật lên hai tiếng cười chế giễu.

Trong đôi mắt sâu ấy giống như có một tòa thành cô độc đã sống im

lìm suốt nhiều thế kỷ.

Đứng ở khoảng cách gần, Lâm Uyển Bạch có thể cảm nhận được rõ

ràng từng múi cơ bắp của anh gồ lên. Cô khẽ rướn môi: "Hoắc Trường
Uyên, thật ra anh tốt hơn em nhiều. Anh thấy đấy, bố anh vẫn còn cần anh,
giao cả sản nghiệp cho anh quản lý. Còn em, tám tuổi đã bị bố đuổi thẳng
ra khỏi nhà họ Lâm... So với em, anh vẫn còn rất may mắn, đúng không?"

Hoắc Trường Uyên xoay sang, hơi nheo mắt nhìn cô chăm chú.

Đây là thái độ lấy vết thương của mình ra để vỗ về người khac sao?

Thật ngốc, không phải ư?

Có điều, trong đôi mắt ấy vẫn là làn nước tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức

anh dần dần hoàn hồn trở lại, dần dần trở về, dần dần bình yên.

Còn cả giọng nói dịu dàng của cô nữa, khi trượt qua trái tim khiến Hoắc

Trường Uyên cảm thấy ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.