XIN HÃY ÔM EM - Trang 547

Lâm Uyển Bạch mở mắt ra nhìn thấy Hoắc Trường Uyên nằm bên cạnh,

có vài phần ngơ ngẩn.

Cô suýt thì quên, hôm qua hai người đã lăn lộn khi trời còn sáng bảnh,

sau đó anh cũng không đi về.

Không giống như ở nhà anh. Trong căn phòng nhỏ xíu của cô có thêm

một người đàn ông say ngủ, luôn tạo ra một cảm giác lạ lẫm, quan trọng là
trong không khí, mùi hương hoan ái vẫn còn chưa tan hết.

Đến nỗi Lâm Uyển Bạch suýt thì quên quan hệ giữa hai người họ...

Chiếc chăn màu hồng cô thường đắp giờ đang được anh đắp lên người.

Hai cánh tay nhỏ lộ ra ngoài, cho dù trong trạng thái thoải mái, các múi cơ
của anh vẫn rắn chắc từng đường.

"Nhìn đủ chưa?"

Hoắc Trường Uyên vẫn còn nhắm nghiền mắt, chỉ hơi nhúc nhích khóe

môi.

"À..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, hoảng loạn quay đi: "Ai nhìn anh

chứ, em vừa tỉnh..."

"Vậy ư, sao anh cảm thấy trong mơ cứ có ai nhìn trộm mình nhỉ?" Hoắc

Trường Uyên giơ cánh tay lên, gối ra sau gáy.

"Tóm lại không phải em!" Lâm Uyển Bạch ban đầu đỏ mặt, bị anh nhìn

đến thiếu tự nhiên, vội vàng kéo chăn ra bước xuống giường: "Đã hơn tám
giờ rồi, dậy đi, em còn nấu cơm!"

Hoắc Trường Uyên ở phía sau buông một câu: "Ăn cháo."

"Biết rồi!" Lâm Uyển Bạch đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.