XIN HÃY ÔM EM - Trang 707

Gương mặt Hoắc Trường Uyên thoáng qua một sự hụt hẫng, nhưng nếu

nhìn kỹ thì hình như lại chẳng có cảm xúc gì.

Khi anh lên tiếng, rõ ràng đã lạnh nhạt hơn mấy phần: "Thứ gì tôi đã

tặng rồi là không lấy lại. Nếu em không muốn lấy nữa thì ra cửa rẽ phải, có
thùng rác!"

"Vậy tùy anh xử lý..." Đôi tay để sau lưng của Lâm Uyển Bạch nắm lại

với nhau.

Dường như Hoắc Trường Uyên hừ lạnh một tiếng, cánh tay xắn tay áo

bất ngờ giơ lên, sợi dây chuyền hình chìa khóa nạm kim cương đó lập tức
rơi vào thùng rác bên cạnh.

Giống như lúc anh tặng cô vậy, chỉ phát ra một tiếng bí bách.

Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt nhưng cũng không cảm thấy quá bất ngờ,

đây hoàn toàn là tác phong giải quyết mọi chuyện của anh.

Có điều khi nhìn thấy thứ xa xỉ và quý giá đó bị anh ném đi như rác, cô

không chỉ tiếc tiền, mà càng tiếc sợi dây chuyền. Cô không thể nhặt lên
như lúc trước, thế nên suốt cả quá trình chỉ nắm chặt tay: "Không làm
phiền Hoắc tổng nữa."

Nói xong, Lâm Uyển Bạch định quay người rời đi.

"Lâm Uyển Bạch, em thật sự không suy nghĩ kỹ thêm sao?"

Lâm Uyển Bạch dừng bước, ngước mắt lên, đôi mắt sâu hút kia chưa

từng rời khỏi cô.

Dĩ nhiên cô biết anh ám chỉ điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.