XIN HÃY ÔM EM - Trang 779

Cho dù vì đang ốm ánh mắt hơi lờ đờ, tốc độ chớp mắt cũng có phần

chậm chạp nhưng đôi mắt anh vẫn rất sâu.

Nó như một miệng giếng mà nhảy xuống đó là vạn kiếp bất phục...

Lâm Uyển Bạch đứng thẳng người lên. Vì anh nằm đã lâu nên mái tóc

ngắn hơi rối bù, giống như ổ gà vậy.

Nói thật là có phần khôi hài!

Lâm Uyển Bạch cố nhịn cười, có điều dần dần phát hiện ra sự bất

thường của anh. Cho dù là lúc mỏi mệt, cô cũng chưa thấy anh yếu ớt đến
vậy. Ai cũng nói bệnh đến núi cũng đổ quả đúng thật. Nhưng theo lý mà
nói, thuốc phải có chút tác dụng rồi chứ...

Càng nghĩ cô càng chau mày, bất giác vươn tay về phía trán anh.

Hả!

Cô thầm kêu một tiếng trong lòng, vội rụt tay lại.

Cô tự sờ lên trán mình mới biết nhiệt độ của anh nóng tưởng chết.

Trước kia lúc đi công tác ở thành phố S, một người dầm mưa lâu như

vậy vẫn không sao bây giờ bị cảm một chút lại thành ra thế này.

Lâm Uyển Bạch ngập ngừng lên tiếng: "Hoắc Trường Uyên, anh như

vậy không được đâu, phải tới bệnh viện!"

"Không đi." Hoắc Trường Uyên thẳng thừng từ chối.

"Vậy anh có thuê bác sỹ tư nào không?" Lâm Uyển Bạch lại hỏi tiếp.

"Không có." Hoắc Trường Uyên một lần nữa trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.