XIN HÃY ÔM EM - Trang 967

nhanh chóng mát lạnh một mảng.

Trong sự kịch liệt ấy, cô thậm chí có thể cảm nhận được một nơi nào đó

trên cơ thể anh đang rục rịch chờ bùng nổ.

Đột ngột nghĩ tới chuyện gì đó rất quan trọng, Lâm Uyển Bạch giật

mình, lập tức tỉnh táo lại: "Đừng! Hoắc Trường Uyên, không được..."

Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, chỉ nghĩ cô vẫn xấu hổ,

ánh mắt nóng rực, đè cô lên khoảng không giữa bức tường và lồng ngực
anh, ôm chặt cô không một kẽ hở, máu huyết khắp người như sôi sục.

Việc duy nhất anh muốn làm bây giờ chính là chiếm hữu cô một cách

mạnh mẽ.

Lúc này, bất ngờ có tiếng chạy lạch bạch của một đứa trẻ vang lên.

"Tiểu Bạch, ai đến thế ạ!"

Hai người đang quấn lấy nhau lập tức sững lại.

Lâm Uyển Bạch là người phản ứng lại đầu tiên. Cô gần như nhảy xuống

khỏi người anh, loạng choạng sửa sang lại quần áo. Cái bóng nhỏ xíu ấy đã
thò đầu ra, đang chắp tay sau lưng hỏi như một chủ nhân nhỏ.

Cô nuốt nước bọt, có phần không dám nhìn sang Hoắc Trường Uyên

đứng bên cạnh.

Bởi vì khi liếc mắt, cô đã thấy biểu cảm trê gương mặt anh thay đổi

trong khoảnh khắc. Đôi đồng tử của anh co rụt lại, anh cũng đang trừng
mắt về phía cậu nhóc bất ngờ xuất hiện phá ngang chuyện hay của người
ta.

"Từ đâu ra thế này?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.