XƠ CARRIE - Trang 124

Trong các cuộc trò chuyện, thay vì nghe những lời nói của ông, cô

nghe thấy tiếng nói của các sự vật mà ông là hiện thân. Ý định trong phong
thái của ông mới tinh tế làm sao! Cách nói về tình trạng cấp trên của ông
mới tình cảm làm sao! Sự thèm muốn của ông với cô ngày càng lớn thêm,
đặt lên tâm hồn cô như một bàn tay dịu dàng, cô không cần lo sợ vì nó vô
hình, cô không cần sợ người khác sẽ nói gì, bản thân cô nói gì, vì nó không
xác thực. Cô là người được biện hộ, bị thuyết phục, dẫn vào những quyền
lợi cũ bị phủ nhận và nắm bắt những cái mới, mà vẫn không cần lời lẽ để
chứng minh. Những cuộc trò chuyện ấy được cả đôi coi như một chỗ dựa,
giống như tiếng nhạc khe khẽ của dàn nhạc thưởng dùng cho tình tiết gây
xúc động mạnh.

- Cô đã từng thấy những ngôi nhà ven hồ Shore ở North Side chưa? -

Hurstwood hỏi.

- Bà Hale và tôi vừa đến đó chiều nay. Sao thế, chúng không đẹp sao?

- Chúng rất đẹp, - ông trả lời.

- Còn tôi, - Carrie nói, trầm ngâm. - Tôi ước được sống ở một nơi như

thế.

- Cô không hạnh phúc, - Hurstwood nói từ tốn, sau một lát ngừng

lặng.

Ông ngước mắt lên, trang nghiêm và nhìn sâu vào mắt cô. Ông cho

rằng ông đã đánh trúng vào tình cảm của cô. Lúc này là cơ hội mong manh
để nói một lời nhân danh ông. Ông nhẹ nhàng ngã tới trước và vẫn nhìn cô
đăm dăm. Ông cảm thấy đây là điểm quyết định của cả giai đoạn. Cô gắng
cựa quậy nhưng vô ích. Toàn bộ sức mạnh của bản chất đàn ông đang hoạt
động. Ông có lý do chính đáng giục ông tiến tới. Ông đã quan sát và để ý,
và tình trạng này càng kéo dài càng khó khăn hơn. Cô gái bé bỏng sắp chìm
sâu xuống nước. Cô đang cố gắng vùng vẫy để nổi lên.

- Ồ, - cuối cùng, cô nói được, - xin ông đừng nhìn tôi như thế.

- Tôi không thể làm khác được, - ông trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.