XƠ CARRIE - Trang 175

Bà Morgan nhìn anh ta dường như sợ bị hành hung. Cái nhìn của bà

sáng lóe phẫn nộ.

- Bà Morgan, bà hãy nhớ rằng, - Millice nói thêm, phớt lờ ánh mắt,

nhưng thái độ của anh dịu hơn, - bà đang kể chi tiết một câu chuyện cảm
động. Lúc này, bà phải coi như đang kể một chuyện thương tâm của chính
bà. Nó đòi hỏi tình cảm, sự kìm nén, ví như câu: “như thường lệ, một đám
đông trẻ con xáp đến gần họ xin tiền”.

- Được thôi, - bà Morgan nói.

- Tập tiếp nào.

- Lúc người mẹ thọc tay vào túi tìm ít tiền lẻ, những ngón tay của bà

chạm phải một thứ lạnh toát và một bàn tay run rẩy nắm chặt lấy ví của bà.

- Rất tốt, - đạo diễn ngắt lời, và gật đầu trịnh trọng.

- Thằng móc túi! Hả! - Ông Bamberger kêu to, thoại những dòng tiếp

theo của ông.

- Không, không được, ông Bamberger, - đạo diễn nói và đến gần,-

không nói thế được. “Một thằng móc túi - hả?”, như thế. Đấy là một ý nghĩ.

- Anh không nghĩ rằng sẽ hay hơn nếu chúng tôi chỉ đọc các dòng của

mình để xem có hiểu hết không? Chúng ta có thể chọn ra một số chi tiết. -
Carrie nói yếu ớt, lưu ý rằng không những mọi người còn chưa biết hết lời
của vai, nói gì đến các chi tiết biểu cảm.

- Ý cô rất sáng suốt, cô Madenda, - ông Quincel nói, ông đang ngồi

bên rìa sân khấu, bình thản theo dõi những ý kiến đóng góp mà đạo diễn
không chú ý.

- Được, - đạo diễn nói, có phần lúng túng, - có lẽ làm thế hay hơn. Rồi

anh ta tươi nét mặt, chứng tỏ uy quyền. - Cứ cho là chúng ta đọc hết, cố
biểu cảm hết mức có thế.

- Tốt, - ông Quincel nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.