XƠ CARRIE - Trang 187

Carrie vào cảnh.

Vừa liếc nhìn cô, cả Hurstwood và Drouet đã thấy ngay cô không thể

đứng vững. Cô vừa nhút nhát đi qua sân khấu, vừa nói:

- Ông ở đây ư, thưa ông, chúng tôi đã tìm ông từ lúc tám giờ, - nhưng

sắc thái yếu ớt và giọng nói run run khiến vô cùng chán.

- Cô ấy sợ quá, - Drouet thì thầm với Hurstwood.

Viên quản lý không nói gì.

Ngay sau đó, cô có một lời thoại bị coi là khôi hài:

- Vâng, có thể nói rằng tôi có cuộc đời khá cay đắng.

Song câu đó nói đều đều, và trở thành tẻ nhạt chết người. Drouet cựa

quậy liên tục. Hurstwood không hề nhúc nhích một ngón chân.

Đến một cảnh khác, Laura đứng lên và cảm thấy tai họa đang lơ lửng,

cô buồn bã nói:

- Giá như bà không nói câu đó, Pearl. Bà có biết câu thành ngữ cổ này

không: “Gọi một thiếu nữ bằng tên chồng”.

Câu này thiếu cảm xúc đến buồn cười. Carrie không truyền tải được

điều gì. Cô nói như trong cơn mơ. Hình như cô biết chắc chắn là sẽ thất bại
cay đắng. Cô kém hơn bà Morgan, dù sao bà ta cũng trấn tĩnh lại đôi chút,
và ít ra lúc này lời thoại của bà cũng rõ ràng. Drouet ngoảnh khỏi sân khấu
và nhìn vào khán giả. Cử tọa lặng lẽ chịu đựng, và lẽ tất nhiên đều mong có
sự thay đổi. Hurstwood nhìn xoáy vào Carrie, dường như muốn thôi miên
cô phải diễn tốt hơn. Ông đang truyền quyết tâm của mình về phía cô. Ông
thông cảm với cô.

Trong vài phút, cô bắt đầu đọc bức thư của kẻ lừa đảo xa lạ gửi đến.

Khán giả hơi nhãng đi vì câu chuyện giữa diễn viên chuyên nghiệp và một
nhân vật tên là Snorky do một người Mỹ bé nhỏ, thấp lùn thủ vai, anh ta
thực sự phát triển được sự hài hước, biến người lính hơi điên, cụt tay thành
người đưa thư sinh động. Anh ta nói oang oang, bất chấp đến mức họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.