XƠ CARRIE - Trang 197

là lỗi của anh, tại sao em bỏ anh?

Carrie chậm rãi ngoảnh đi, dường như lặng lẽ kiềm chế cơn thôi thúc.

Rồi cô quay lại.

- Ray à, - cô nói, - niềm hạnh phúc lớn nhất em từng có là nghĩ rằng

mọi tình thương mến của anh đã hiến dâng vĩnh viễn cho một phụ nữ đoan
chính, cho khả năng của anh trong gia đình, sự thịnh vượng và tài năng.
Bây giờ anh lại tiết lộ với em như thế ư! Cái gì xui khiến anh xung đột liên
tiếp với hạnh phúc của anh vậy?

Câu cuối cùng được hỏi mộc mạc đến mức đi thẳng vào lòng khán giả

và người yêu như một lời trực tiếp.

Rốt cuộc, nó khiến cho người cô yêu kêu lên:

- Hãy là người như trước kia với anh đi.

Carrie trả lời, vẻ dịu dàng trìu mến:

- Em không thể là thế với anh, nhưng em có thể nói bằng tâm trạng

của Laura, người đã chết vĩnh viễn với anh.

- Em nhất định phải là thế, - Patton nói.

Hurstwood ngả về phía trước. Toàn bộ khán giả lặng ngắt và chăm

chú.

- Để xem anh coi phụ nữ là khôn ngoan hay rỗng tuếch, - Carrie nói,

cái nhìn của cô buồn bã trùm lên người yêu đã lún sâu vào trong ghế, - đẹp
hay xấu, giàu hoặc nghèo, nhưng cô ấy có trái tim là thứ có thể cho hoặc từ
chối thực sự.

Drouet cảm thấy cổ họng như bị cào.

- Cô ấy có thể bán rẻ cho anh nhan sắc, trí thông minh, tài năng của

mình, nhưng tình yêu của cô ấy là một kho báu, không tiền bạc và giá cả
nào sánh được.

Viên quản lý nghe câu này như một lời khẩn khoản dành riêng. Nó đến

với ông dường như chỉ có hai người, và ông không thể kìm nổi những giọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.