XƠ CARRIE - Trang 236

lác.

- Chà chà, tôi chẳng khoác lác gì hết, - anh trả lời.

Carrie đi ra cửa.

- Cô đi đâu đấy? - Drouet hỏi và tiến tới, chặn cô lại.

- Để tôi đi, - cô nói.

- Cô định đi đâu? - Anh nhắc lại.

Hơn hết thảy, Drouet là người dễ xúc cảm, bất chấp mối bất bình của

anh, cảnh tượng Carrie lang thang, không biết đến nơi nào khiến anh mủi
lòng.

Carrie vừa kéo cánh cửa.

Dù thế nào đi nữa, tình hình cũng quá căng thẳng với cô. Cô đã làm

một việc vô ích, rồi òa khóc.

- Thôi thôi, biết điều chút nào, Cad, - Drouet dịu dàng nói. - Cái gì

khiến em muốn bỏ đi như thế này? Em chẳng có nơi nào mà đi. Sao em
không ở lại đây và bình tĩnh lại? Anh sẽ không làm phiền em. Anh không
muốn ở lại đây nữa.

Carrie vừa nức nở vừa đi từ cửa ra vào đến cửa sổ. Cô kiệt sức và

không thể thốt nên lời.

- Giờ hãy biết điều đi nào, - anh nói. - Anh không muốn giam giữ em.

Em có thể đi nếu em muốn, nhưng sao em không nghĩ cho kỹ đã? Có Chúa
biết, anh không muốn ngăn cản em.

Anh không nhận được trả lời. Tuy nhiên, Carrie đã dịu lại vì lời năn nỉ

của anh.

- Giờ em ở lại đây, còn anh sẽ đi, - cuối cùng, Drouet nói.

Carrie nghe câu này với bao cảm xúc lẫn lộn. Tâm trí cô xáo động mơ

hồ vì những lập luận ràng buộc tầm thường. Cô bị khuấy động vì ý nghĩ
này, và tức giận vì sự bất công của cô, của Hurstwood, của Drouet, đức tính
ân cần và thiện ý của họ, sự đe dọa của thế giới bên ngoài, trước kia cô đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.