XƠ CARRIE - Trang 29

bọt trên lớp thủy triều. Cô đã xoay xở một cách vô ích, tìm vài nơi khả dĩ
để xin việc, nhưng không tìm ra cánh cửa nào để có can đảm bước vào.
Hình như mọi sự tương tự đã chấm dứt. Cô nhịn nhục cầu xin, và bị đáp lại
bằng lời từ chối cộc lốc. Lòng dạ đau khổ và thân xác mệt mỏi, cô rẽ về
hướng Tây, hướng nhà Minnie mà lúc này cô đã định sẵn trong tâm trí, bắt
đầu cuộc rút lui chán ngắt, đổi hướng mà người tìm việc thường làm lúc
sẩm tối. Đang qua đại lộ Năm, phía Nam thẳng tới phố Van Buren, cô định
bắt xe và qua cửa một hãng lớn bán buôn giày, nhìn qua cửa sổ gắn kính
dày cô thấy một ông đứng tuổi ngồi bên cái bàn nhỏ. Một trong những cơn
bốc đồng tuyệt vọng choán lấy cô, nảy sinh từ cuộc thất bại gần nhất và sự
hình thành các ý tưởng lung lay. Cô thong thả bước qua cửa và tiến đến bên
bàn, ông ta nhìn bộ mặt mệt mỏi của cô, có phần động lòng.

- Có việc gì thế? - Ông ta nói.

- Ông có việc gì cho tôi làm được không? - Carrie nói.

- Không, tôi thực sự không biết, - ông ta nói chân thành. - Cô muốn

làm việc gì vậy, cô không phải là người đánh máy chữ đấy chứ?

- Ồ, không ạ, - Carrie trả lời.

- Ở đây chúng tôi chỉ thuê kế toán và nhân viên đánh máy. Cô có thể

đi vòng phía này và hỏi thăm lên tầng trên. Mấy hôm trước, họ cần người
giúp đấy. Hỏi ông Brown nhé.

Cô hấp tấp vòng sang lối vào bên và đi thang máy lên tầng tư.

- Gọi ông Brown, Willie, - người gác thang máy nói với cậu bé gần đó.

Willie đi và ngay sau đó trở lại, mang tin ông Brown nhắn cô ngồi đợi,

tí nữa ông ấy sẽ đến.

Đây là một phần của phòng kho, chẳng cho ý tưởng gì về danh tiếng

chung của nơi này, và Carrie không thể nghĩ ra tính chất của công việc.

- Cô muốn có việc gì đó để làm, - ông Brown nói sau khi hỏi mục đích

của cô. - Trước kia cô đã làm cho xưởng giày nào chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.