XƠ CARRIE - Trang 318

khi Carrie đến lấy báo, người mới đến, một phụ nữ xinh đẹp da nâu trạc hai
mươi ba tuổi cũng đến đó với mục đích tương tự.

Cô ta mặc áo ngủ và áo choàng, đầu tóc rối bù, nhưng trông xinh đẹp

và niềm nở đến mức Carrie thấy mến ngay lập tức. Người đó chỉ mỉm cười
bẽn lẽn, nhưng thế là đù. Carrie thấy muốn làm quen, và một cảm giác
tương tự cũng khuấy động trong người kia, cô ta thán phục gương mặt
thánh thiện của Carrie.

- Người phụ nữ mới dọn đến nhà bên cạnh rất xinh đẹp, - Carrie kể với

Hurstwood bên bàn ăn.

- Họ là ai vậy? - Hurstwood hỏi.

- Em không biết, - Carrie nói. - Tên đề trên quả chuông là Vance. Có

ai ở đằng ấy chơi đàn rất hay. Em đoán là cô ta.

- Ờ, trong thành phố này em đừng bao giờ kể lể này nọ về những

người ở nhà bên cạnh, nhớ chưa? - Hurstwood nói, nhấn mạnh quan niệm
thông thường của New York về hàng xóm.

- Anh nghĩ xem, - Carrie nói, - em ở đây với chín gia đình khác đã hơn

một năm mà em chưa quen biết người nào. Những người này ở đây đã hơn
một tháng mà đến sáng nay em mới nhìn thấy một người.

- Thế càng hay, - Hurstwood nói. - Em không bao giờ biết là sẽ giao

du với ai đâu. Có khi những người này lại là bạn tốt.

- Em mong thế, - Carrie nói, tán thành.

Câu chuyện xoay sang chủ đề khác, và Carrie không nghĩ đến việc này

nữa cho đến một, hai ngày sau, cô đi chợ thì chạm trán với cô Vance. Cô ta
nhận ra Carrie và gật đầu chào, Carrie mỉm cười đáp lại. Việc này tạo khả
năng làm quen. Nếu lần này không nhận ra nhau, chắc sẽ không có sự giao
thiệp sau này.

Suốt vài tuần, Carrie chưa nhìn thấy cô Vance, nhưng đã nghe cô ta

chơi đàn qua bức tường mỏng ngăn phòng đằng trước của các căn hộ, và
thích sự lựa chọn thú vị các tác phẩm và sự tài hoa trong diễn xuất của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.