XƠ CARRIE - Trang 345

Còn lại một mình trong căn hộ nhỏ bé này, Carrie không có người

giúp việc. Cô thu xếp nhà ở đủ duyên dáng, nhưng không thể biến nó cho
cô hài lòng. Trong thâm tâm, Hurstwood không vui khi nghĩ họ phải thay
đổi tình trạng, nhưng ông nại cớ rằng ông không thể làm gì được. Ông phải
sử dụng khía cạnh tốt nhất của sự việc, và để nó trôi qua như thế.

Ông cố chứng tỏ với Carrie rằng không có lý do gì để lo lắng về mặt

tài chính, nhưng đến cuối năm, lời chúc mừng duy nhất cho dịp này là đưa
cô đi xem hát thường xuyên hơn và đặt sẵn một bàn ăn hậu hĩnh. Việc này
chỉ cần thời gian. Ông rơi vào tình trạng muốn cô đơn để được phép suy
nghĩ. Ông trở thành nạn nhân của căn bệnh ủ ê suy nghĩ. Chỉ báo chí và
những ý nghĩ riêng tư mới thú vị. Khoái cảm yêu đương cũng biến mất.
Giờ đây là một hoàn cảnh sống, phải cố hết sức để thoát khỏi một hoàn
cảnh rất tầm thường của cuộc đời.

Con đường suy vi có vài chỗ nghỉ và nơi bằng phẳng, chính tình trạng

trí tuệ, kèm thêm thân phận của ông đã gây nên mối bất hòa ngày càng rộng
giữa ông và người chung vốn. Cuối cùng, người đó bắt đầu mong
Hurstwood ra khỏi liên doanh. Tình cờ, một vụ thỏa thuận về bất động sản
của ông chủ mảnh đất đã dàn xếp mọi việc còn khéo hơn kẻ ác ý dự định.

- Anh đã xem cái này chưa? - Một buổi sáng, Shaughnessy nói với

Hurstwood và chỉ vào mục bất động sản trên tờ Herald ông ta đang cầm.

- Chưa, có gì vậy? - Hurstwood nói và nhìn các mục tin tức.

- Chủ mảnh đất này bán nó.

- Anh nói sao? - Hurstwood nói.

Ông nhìn, và thấy một thông báo. Hôm qua, ông August Viele đã đăng

ký chuyển nhượng mảnh đất 8 x 23 mét ở góc phố Warren và phố Hudson
cho J.F. Slawson lấy một khoản tiền là 57.000 đôla.

- Bao giờ hợp đồng thuê của chúng ta hết hạn? - Hurstwood nghĩ ngợi,

hỏi. - Tháng Hai tới, phải không?

- Đúng thế, - Shaughnessy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.