XƠ CARRIE - Trang 351

“Mình không nghĩ ông ấy muốn mua, - ông ta tự nhủ. - Ông ấy không

nói thẳng ra”.

Buổi chiều xám màu chì và lạnh lẽo. Luồng gió mùa đông giá buốt

thổi tới. Lúc năm giờ, Hurstwood đến một chỗ khác, tít tận phía Đông, gần
phố Sáu mươi chín và khi ông đến đó, trời đang tối dần. Một người Đức
đẫy đà làm chủ nơi này.

- Quảng cáo này là của ông ư? - Hurstwood hỏi, ông khá ghét bề ngoài

của địa điểm.

- Ồ, thôi rồi, - người Đức nói. - Bây giờ tôi không bán nữa.

- Vậy sao?

- Phải, không bán gì hết. Việc này thôi rồi.

- Tốt lắm, - ông nói và quay người đi thẳng.

Người Đức đó không chú ý gì đến ông, khiến ông giận dữ.

“Thằng điên! - Ông tự nhủ. - Vậy hắn đăng quảng cáo làm gì?”

Hoàn toàn ngã lòng, ông về phố Mười ba. Nhà ông chỉ có một ngọn

đèn trong bếp, nơi Carrie đang làm việc. Ông bật diêm và châm ngọn đèn
khí, rồi ngồi xuống bên bàn mà không chào hỏi. Cô đến cửa và nhìn vào.

- Anh phải không? - Cô nói rồi trở lại bếp.

- Phải, - ông trả lời, không rời mắt khỏi tờ báo buổi chiều vừa mua.

Carrie nhìn thấy sự việc của ông chắc là không ổn. Lúc rầu rĩ, trông

ông chẳng điển trai chút nào. Những nếp nhăn bên khóe mắt sâu hơn. Nước
da ông ngăm đen tự nhiên, vẻ u ám khiến trông ông hơi độc ác. Ông là một
dáng vẻ hoàn toàn khó chịu.

Carrie dọn bàn và mang bữa ăn vào.

- Xong bữa rồi đấy ạ, - cô nói và đi qua ông lấy thứ gì đó.

Ông không trả lời, vẫn đọc tiếp.

Cô bước vào và ngồi vào chỗ, cảm thấy quá đỗi khổ sở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.